Chương 4: Âm nhạc tới gần nhất


Câu hỏi thứ nhất:
Thưa Thầy kính yêu,
Có thực khó thế cho người đã thức tỉnh làm việc với chúng tôi những người mù như Phật Gautama nói?
Aseema, vâng, điều đó thậm chí còn khó hơn Phật Gautama nói, bởi vì con người bây giờ đã trở thành mù hơn nhiều so với người đó trước đây đã từng vậy - người đó đã trở nên thông thái hơn. Đó là cái mù của người đó. Bây giờ người đó sống dưới ảo tưởng rằng người đó biết và đó là ảo tưởng lớn nhất trong tất cả. Một khi bạn bắt đầu tin rằng bạn biết, công việc của người thức tỉnh trở thành gần như không thể được.
Người thức tỉnh có thể làm việc dễ dàng chỉ khi bạn sẵn sàng chấp nhận sự kiện là bạn không biết gì, rằng tri thức của bạn là vay mượn, rằng nó đơn thuần là thông tin, rằng nó không phải là việc nở hoa bên trong nào của bản thể bạn, rằng nó không phải là âm nhạc của riêng bạn, rằng nó không phải là kinh nghiệm riêng của bạn. Một khi người ta chấp nhận điều này, mọi sự trở thành rất dễ dàng. Chính việc chấp nhận dốt nát là bắt đầu của tính đệ tử.
Nhưng khi thời gian đã trôi qua, con người đã tích luỹ ngày một nhiều tri thức, tâm trí người đó đã trở nên ngày một có khả năng ghi nhớ. Người đó đã trở thành cuốn từ điển bách khoa toàn thư biết đi. Ngày nay con người biết nhiều hơn bao giờ, do đó khó khăn ngày nay còn lớn hơn trước đây.
Mắt mù tỉ lệ với trọng lượng của tri thức bạn mang. Trẻ con không mù. Đứa trẻ càng trẻ, nó càng nhìn rõ ràng hơn, rõ ràng hơn nhiều. Cảnh quan của nó là khác toàn bộ với cái gọi là người lớn.
Mới hôm nọ có một bức thư từ một thanh niên ở Đức. Một tháng trước anh ta cũng đã viết - rằng anh ta muốn trở thành sannyasin. Anh ta chỉ mới mười sáu tuổi cho nên tôi bảo anh ta, "Bạn hỏi bố mẹ bạn, xin phép họ đi; bằng không họ sẽ tạo ra khó khăn cho bạn. Nếu họ cho phép, bạn được đón chào."
Câu trả lời của anh ta đã tới và điều anh ta nói là cực kì hay. Anh ta nói, "Thưa Thầy kính yêu, bố mẹ tôi sẽ không bao giờ hiểu thầy đâu. Chúng tôi đã đi xem phim về đạo tràng của thầy - tôi là người duy nhất trong gia đình hiểu nó. Bố và mẹ tôi tuyệt đối không có khả năng hiểu nó, nó tất cả là gì. Và tôi sợ rằng nếu tôi trở thành người lớn giống họ thì tôi có thể bỏ lỡ cơ hội này. Hơn nữa," anh ta nói, "tôi nhuộm mọi quần áo của tôi thành mầu da cam cho nên tôi sẵn sàng là một nửa sannyasin - chỉ cần thêm vòng mala nữa thôi."
Anh ta nói, "Tôi hiểu hoàn toàn bộ phim nhưng bố mẹ tôi đơn giản bị lẫn lộn về nó. Tôi đã cố gắng giải thích nó cho họ, nhưng họ dường như không có khả năng hiểu." Anh ta cũng nói, "Tôi sợ rằng nếu đây là điều xảy ra khi người ta trở thành người lớn, thế thì tôi có thể bỏ lỡ cơ hội trở thành sannyasin. Cho nên xin thầy gửi mala ngay cho tôi trước khi tôi trở nên mù!"
Đứa trẻ không bị nặng gánh bởi tri thức. Bạn phải trở thành đứa trẻ lần nữa; thế thì công việc của vị Phật là rất đơn giản. Nó là công việc đơn giản nhất trên thế giới - bởi vì Phật không định làm cho bạn thành đạt cái gì đó, ông ấy đơn giản giúp bạn nhìn điều đã là hoàn cảnh. Cái gì còn có thể đơn giản hơn? 
Nhưng người lớn thực sự mù, điếc hoàn hoàn. Tim họ đóng, họ không thể cảm được, họ bị treo trong đầu, và trao đổi với vị Phật bạn cần trái tim cởi mở. Mọi người đều bị bao bọc trong ý nghĩ của họ, nhiều tới mức họ sống trong thế giới riêng của mình, liên tục bị cầm tù trong các ý thức hệ của họ, lời của họ. Bạn không thể nói với họ được. Bạn nói điều này và họ lập tức hiểu cái gì đó khác.
Mới hôm nọ tôi nhận được bức thư đề ngày18 tháng tư, từ Ritz Hotel, Mysore:
"Thưa ngài, Tôi rất bực mình vì một trong những người thành tâm của ngài ở trong khách sạn này, một người bạn của Swami Anand Hasyo, thông báo cho tôi rằng ngài chế giễu tổng thống mới của chúng tôi, Đức Canon Chuối, trong điệu vũ Sufi hàng ngày của ngài. Tôi được kể rằng người sùng kính ngài được dạy hát: 'Bạn là quả chuối của tôi.' Điều này là rất bất kính. Làm sao ngài thích điều đó nếu ở Zimbabwe chúng tôi dạy mọi người hát, 'Bạn không phải là Bugwan của tôi'? Tin rằng ngài sẽ giải quyết vấn đề này không chậm trễ..."
Bài hát là thế này:
"Bạn có thể rơi vào tình yêu với ngôi sao, Bạn có thể rơi vào tình yêu với cây.
Tôi yêu bạn như cách bạn đang là. Bạn là điều bí ẩn với tôi."
Hay, nếu bạn tình của bạn có vẻ nghiêm chỉnh, nói "chuối" thay vì "bí ẩn với tôi."
Điệu vũ Sufi này đã từng diễn ra trong nhiều năm, còn anh chàng này, Đức Chuối, mới trở thành tổng thống vào ngày 7 tháng này, chỉ mới một tuần trước. Thực tế quốc gia Zimbabwe mới được một tuần duy nhất. Ngày 11 tháng tư ông ta trở thành tổng thống được bầu, ngày 17 tháng tư ông ta thực tế trở thành tổng thống. Chúng tôi đã dùng từ 'chuối' trong nhiều năm rồi; nó chẳng liên quan gì tới Đức Chuối cả.
Người viết bức thư cũng đã gửi một tấm hình của Đức Chuối - và ông ta trông hệt quả chuối, cho nên tôi có thể hiểu rất rõ tại sao anh ta nổi giận!
Bây giờ anh ta nên tới liên hợp quốc để đổi tiếng Anh; chuối không nên được gọi là chuối nữa. Và bạn sẽ làm gì với cách diễn đạt "Anh ta đã đi chuối"? Bây giờ bạn sẽ phải nói, "Anh ta đã đi tới Đức Chuối." Điều đó sẽ phù hợp hơn nhiều. Tất cả các chuối khác sẽ rất hạnh phúc.
Bây giờ, những người ngu này ở khắp thế giới...
Và bạn sẽ tin tên của người này là gì? Tên người đó là Israel Cà chua!
Bây giờ tôi đang đợi bức thư nào đó tới từ Michael Khoai tây! Tôi thực sự lo nghĩ về toàn thể vấn đề. Tôi thích chuối, tôi thích cà chua, tôi thích khoai tây. Bây giờ ăn chúng sẽ có nghĩa là bạn là kẻ ăn thịt người!
Tôi lập tức đi vào trong vườn và hỏi một bụi chuối, "Các bạn nghĩ gì? Tôi phải làm gì?" Chuối cũng xấu hổ thế chúng không nói ra một lời. Tôi lay chúng và tôi nói, "Bạn phải nói cái gì đi chứ!" Chúng nói, "Chúng tôi rất tiếc, nhưng thỉnh thoảng chuối sa ngã... Nhưng người này đã sa ngã quá nhiều! Xin đừng đưa anh ta vào gia đình chúng tôi. Không chuối nào khác đã từng là chính khách trước đây. Vâng, chúng tôi đã sa ngã và chúng tôi đã phạm nhiều sai lầm trước đây, nhưng điều này là quá thể. Chúng tôi cảm thấy xấu hổ!" 
Tôi đã hỏi cà chua, và chúng là những người hồn nhiên thế - chúng trông có tính thiền thế, gần như các Thiền sư đang ngồi im lặng, không làm gì. Và chúng tất cả đều cười và chúng nói, "Đừng lo nghĩ. Cứ tiếp tục ăn chúng tôi đi. Đó là cách duy nhất để chúng tôi trở thành chư phật!"
Và anh ta nói, "Làm sao ngài thích điều đó được nếu ở Zimbabwe chúng tôi dạy mọi người hát, 'Bạn không phải là Bugwan hay Bhagwan của tôi'?" Tôi sẽ thích điều đó - xin cứ làm điều đó đi! đằng nào thì nếu người của bạn bắt đầu nhớ tới tôi, điều đó sẽ là đủ tốt. Thực tế, các trẻ con sannyasin của tôi đã gọi tôi là Bugwan rồi, và điều đó có vẻ hay thế! Nó còn hay hơn Bhagwan nhiều - chẳng có gì sai với nó cả.
Nhưng anh chàng này đã không cho địa chỉ của mình; bằng không tôi đã nghĩ gửi cho anh ta câu trả lời của tôi! Và những người này có trên khắp thế giới.
Bây giờ các sannyasin Nam Phi của tôi sẽ rất, rất hạnh phúc bởi vì họ cứ viết đi viết lại cho tôi, "Thưa Thầy kính yêu, thầy chưa bao giờ nói điều gì về Nam Phi cả." Veena, Vidya, Veetrag, họ tất cả đều lo nghĩ bởi vì tôi đang nói về người Italy và người Do Thái và người Anh, và chẳng có gì được nói về Nam Phi cả. Anh Cà chua này đã cho tôi cơ hội để nói cái gì đó.
Bác sĩ khuyên một người Mĩ chạy bộ mười dặm một ngày trong hai tuần lễ.
Anh chàng này báo cáo rằng anh ta cảm thấy tốt; phàn nàn duy nhất của anh ta là ở chỗ anh ta đi xa nhà một trăm bốn mươi dặm!
Một người châu Phi, khi xin một chỗ làm chân chạy ở một ngôi nhà thôn quê, được bà chủ yêu cầu vén ống quần lên để cho bà ấy có thể chắc chắn liệu chân anh ta có đủ cân đối khi mặc quần cộc lễ phục không. Anh ta làm như vậy. Rồi bà ấy dường như được thoả mãn nhưng yêu cầu cho xem món quà tạ ơn của anh ta.
"Và điều đó," anh ta nói, vừa thuật lại biến cố này, "là chỗ tôi đã phạm sai lầm lớn và làm hỏng mọi thứ!"
Hiểu không?
"Sao ông giận thế?" bác sĩ tại nhà hộ sinh hỏi ông bố châu Phi. "Ông đáng phải tự hào rằng người vợ đáng yêu của ông đã sinh đôi."
"Ô ấy à," người châu Phi nhăn nhó hầm hè. "Cứ đợi cho tới khi tôi tìm ra thằng cha kia đã!"
Trung sĩ người châu Phi ra lệnh cho toàn thể đại đội giơ chân phải lên. Một lính quân dịch lẫn lộn giơ nhầm chân trái lên. Trung sĩ nhìn dọc hàng và thấy chân trái giơ lên của một lính ngay bên cạnh chân phải giơ lên của tân binh bên cạnh anh ta. "Ai là kẻ tinh khôn ở giữa hàng quân đấy," ông ta rống lên, "ai giơ cả hai chân?"
Và với ông Cà chua tôi muốn nói rằng tôi không có kính trọng gì các chính khách đâu; dù họ là người châu Phi hay người Mĩ hay người Ấn Độ hay người châu Âu, chẳng thành vấn đề.
Một kẻ ăn thịt người chạy xô về làng mình để lan truyền tin rằng một nhóm đi săn đã bắt được một chính khách. 
"Tốt," một trong những kẻ ăn thịt người nói. "Tôi bao giờ cũng muốn thử món bánh mì kẹp thứ vớ vẩn."
Ba nhà giải phẫu ở tiệm rượu, tán gẫy về kinh nghiệm của họ.
Người thứ nhất nói, "Một anh chàng tới tôi đã bị tai nạn xe hơi và mất cả hai chân. Tôi chữa cho anh ta và hôm nay anh ta là vận động viên chạy vô địch."
"Úi giời," người thứ hai nói. "Tôi có một bệnh nhân một lần bị tầu hoả đâm và thân thể anh ta hoàn toàn bị rời ra thành từng mảnh. Chúng tôi đã giải phẫu cho anh ta và hôm nay anh ta là vũ công nổi tiếng."
"Chưa là gì cả," người thứ ba nói. "Một anh chàng tới tôi - tay là chuyên gia phá bom. Một hôm bom nổ và tất cả những gì họ tìm thấy là lỗ đít và đôi tai... ngày nay anh ta là tổng thống!"

Câu hỏi thứ hai:
Thưa Thầy kính yêu,
Tôi là nhạc sĩ và tôi đã bắt gặp nhiều thầy dạy nhạc trong những năm qua. Nhưng bây giờ dường như là tôi đã không chỉ tìm thấy thầy mà còn tìm thấy thầy dạy nhạc tối thượng. Có lẽ đó là cùng một điều chăng? Và thầy có thể nói cái gì đó cho chúng tôi về âm nhạc và thiền được không?
Harisharan, âm nhạc tới gần thiền nhất đấy. Âm nhạc bao giờ cũng hướng tới thiền và là cách hay nhất. Thiền là nghệ thuật của việc nghe âm thanh vô âm, nghệ thuật của việc nghe âm nhạc của im lặng - điều Thiền nhân gọi là tiếng vỗ tay của một bàn tay. Khi bạn hoàn toàn im lặng, không một ý nghĩ thoáng qua tâm trí bạn, thậm chí không có một gợn cảm giác nào trong trái tim bạn. Thế thì bạn bắt đầu, lần đầu tiên, nghe thấy im lặng.
Im lặng có âm nhạc của riêng nó. Nó không chết, nó sống động lắm, nó cực kì sống động. Thực tế, không cái gì sống động hơn im lặng.
Âm nhạc giúp bạn từ bên ngoài để rơi vào hoà điệu với cái bên trong. Âm nhạc là phương tiện; nó được chư phật phát minh ra. Tất cả những cái đẹp trong thế giới này, tất cả những cái có giá trị trong thế giới này bao giờ cũng được các chư phật khám phá ra. Chỉ họ mới có thể khám phá ra bởi vì họ đã du hành vào xứ nội tâm, cái bên trong, vũ trụ không thể đo được. Bất kì cái gì họ đã tìm thấy trong thế giới bên trong, họ đã cố gắng làm cái gì đó tương tự ở bên ngoài cho những người chỉ có thể hiểu được cái khách quan, người còn chưa có khả năng đi vào trong lãnh thổ của bản thể riêng của mình, người thậm chí còn chưa nhận biết rằng có thế giới bên trong. Phương cách có thể được tạo ra ở bên ngoài sẽ có thể có tác dụng.
Nghe âm nhạc lớn bạn bỗng nhiên trở nên im lặng - không nỗ lực nào. Rơi vào hoà điệu với âm nhạc bạn mất đi bản ngã của mình mà không phải nỗ lực gì. Bạn trở nên thảnh thơi, bạn rơi vào trong nghỉ ngơi sâu sắc. Bạn tỉnh táo, thức tỉnh, vậy mà vẫn say một cách tinh vi.
Có lần chuyện xảy ra: 
Một nhạc sĩ lớn tới triều đình của nhà vua. Nhạc sĩ này phải đã là một bậc thầy thức tỉnh, phải đã là vị phật. Ông ấy nói với nhà vua, "Ta sẽ chơi trên nhạc cụ của ta, nhưng bệ hạ sẽ phải hoàn thành điều kiện của ta. Chừng nào điều kiện này còn chưa được hoàn thành ta không thể chơi được."
Nhà vua nói, "Dù điều kiện là bất kì cái gì, nó sẽ được hoàn thành. Ông nói điều đó đi." Nhà vua chưa bao giờ nghĩ điều kiện có thể là gì: "Có thể ông ta sẽ đòi nhiều tiền đây - điều đó có thể được cho dễ dàng - hay với ân huệ nào đó khác cũng có thể được cho dễ dàng." Nhà vua đã từng chờ đợi con người này lâu rồi.
Nhưng điều kiện lại rất lập dị. Điều kiện này là: "Trong khi ta đang chơi nhạc không ai được chuyển động đầu mình. Nếu bất kì ai chuyển động đầu, đầu người đó sẽ bị chặt. Cho nên khán giả phải được thông báo trước rằng mọi người phải biết là họ đang chơi với lửa. Nếu họ bắt đầu chuyển động đầu trong hoà điệu với âm nhạc, thế thì họ sẽ mất đầu - làm điều đó thành rõ ràng cho mọi người tới. Và bao quanh khán giả để ít nhất một nghìn lính với kiếm tuốt trần để cho mọi người vẫn còn nhận biết và không bao giờ quên."
Nhà vua quan tâm thế tới việc nghe nhạc sĩ này - ông ấy đã nghe nói về nhạc sĩ này trong nhiều năm và ông ấy không sẵn sàng đánh mất cơ hội này ngay cả với cái giá này. Tất nhiên, bất kì cái gì nhạc sĩ yêu cầu cũng đơn giản điên rồ, nhưng nhà vua phải đồng ý. Nhà vua nói, "Thôi được, điều kiện của ông sẽ được hoàn thành."
Cả kinh thành được thông báo. Hàng nghìn người định tới, nhưng bây giờ họ sợ - chỉ một nghìn người tới nghe nhạc sĩ này. Ngay cả thấy một nghìn người tới, nhà vua cũng kinh ngạc: "Nhiều người yêu thế, những người liều cả mạng sống của họ!" Và một nghìn lính đang đứng đó với kiếm tuốt trần. Lần nữa lời tuyên bố lại được nhắc, "Các vị phải nhớ và luôn nhìn vào những lưỡi kiếm này - chúng thường trực dành cho các vị. Không ai có thể thoát được." Và có những người đứng đó ghi chép - bất kì ai lắc đầu, chuyển động đầu, sẽ không còn sống mà về nhà.
Nhạc sĩ bắt đầu chơi nhạc, và ông ấy quả là bậc thầy! Sau chỉ vài phút, vài cái đầu bắt đầu chuyển động hoà điệu với âm nhạc của bậc thầy. Nhà vua rất sợ hãi. Ông ấy thấy những cái đầu chuyển động, lắc lư - mọi người trở nên say sưa. Bản thân ông ấy cũng sợ cho đầu của mình! Nhưng một ham muốn mãnh liệt dâng lên trong ông ấy nữa, ông ấy không thể cưỡng lại được điều đó. Bản thân ông ấy bắt đầu chuyển động đầu mình, ông ấy quên tất cả về điều đó. Nói gì tới khán giả? Những người đang đứng với kiếm tuốt trần, nhiều người trong số họ bắt đầu chuyển động đầu và kiếm của họ cũng lay động!
Hoàng hậu rất đỗi lo âu. Bà ấy thấy rằng có hàng trăm người bị giết một cách không cần thiết. Nhưng chẳng chóng thì chầy gần như mọi người đều say sưa với âm nhạc của ông ấy.
Khi ông ấy kết thúc vào nửa đêm, những người phải báo cáo, họ đã báo cáo rằng "Không một người nào còn không lắc lư, và chúng tôi rất tiếc phải nói rằng chúng ta tất cả đều trong danh sách!"
Nhà vua nói, "Bây giờ, thưa thầy, thầy muốn gì? - tất cả những người này đều bị giết, bị sát hại sao? Ta cũng trong danh sách, vợ ta cũng trong danh sách, toàn thể triều đình của ta cũng trong danh sách!" 
Thầy cười và thầy nói, "Ta chờ đợi những người này đấy. Đây là những người đúng mà ta có thể chơi nhạc cho nghe. Quên mọi thứ về điều kiện đi! Đó chỉ là phương cách để ngăn cản những người không sẵn sàng mạo hiểm mạng sống của họ, đó là để ngăn cản những kẻ hèn nhát. Đây là những người ta sẽ chơi nhạc cho. Và không chỉ hôm nay - ta sẽ ở lại thành phố này trong nhiều tháng vì đây là những người của ta. Họ đã quên cả mạng sống của mình, hay cho dù họ có nhớ thì họ cũng không thể cưỡng lại được. Niềm vui mênh mông tới mức họ sẵn sàng đi, cho dù với mạo hiểm; họ hoàn toàn nhận biết. Đây là những người mà ta tồn tại vì họ bởi vì đây là những người có thể quay vào bên trong. Họ đầy nhận biết và vậy mà còn say."
Và đó là toàn thể bí mật của thiền. Điều ngược đời biến mất - ngược đời giữa say và nhận biết. Và kinh nghiệm đầu tiên của nó có thể xảy ra trong âm nhạc dễ dàng hơn ở bất kì cái gì khác. Âm nhạc, nhảy múa... tất cả đều là phương cách, được những bậc thầy đã thức tỉnh vĩ đại phát hiện ra. Chúng đã rơi vào những bàn tay sai.
Là thầy giáo dạy nhạc là một điều - người đó có thể dạy bạn kĩ thuật. Tôi không phải là thầy giáo dạy nhạc - tôi không thể dạy bạn kĩ thuật được - nhưng tôi có thể giúp bạn nghe âm nhạc bên trong, và đó là âm nhạc thực.
Ở Trung Quốc họ có câu ngạn ngữ: "Khi nhạc sĩ trở nên hoàn hảo người đó vứt nhạc cụ đi" - bởi vì chúng không còn được cần tới nữa. Người đó có thể nhắm mắt, người đó có thể tự điều chỉnh mình bên trong và người đó có thể nghe âm nhạc đã có đó rồi và bao giờ cũng có đó. Và khi cung thủ trở nên hoàn hảo người đó vứt cung và tên đi; không cần tới chúng.
Bất kì khi nào bất kì nghệ thuật nào hoàn hảo nó đều chấm dứt trong thiền - nó phải chấm dứt trong thiền. Nếu nó không dẫn bạn tới thiền thế thì cái gì đó đã đi sai.
Đó là lí do tại sao nhiều nghệ thuật hiện đại không phải là nghệ thuật, nó là không lành mạnh. Nhiều âm nhạc hiện đại không phải là âm nhạc; nó đơn giản làm cho bạn kích dục. Nó là cái đối lập của âm nhạc thực. Âm nhạc thực giúp bạn siêu việt lên trên sinh học của mình, sinh lí của mình, tâm lí của mình. Âm nhạc thực đưa bạn tới thế giới của cõi bên kia - điều Phật gọi là bờ xa hơn, thậm chí bên kia cõi bên kia.
Gurdjieff hay gọi nghệ thuật thực là "nghệ thuật khách quan." Nghệ thuật hiện đại không phải, theo một nghĩa nào đó, là nghệ thuật khách quan. Trong quá khứ các bậc thầy thức tỉnh đã dùng đủ mọi loại phương cách: hội hoạ, điêu khắc, âm nhạc, nhảy múa, kịch. Mọi loại phương cách đều được dùng để giúp bạn, bởi vì có những kiểu người khác nhau có thể được giúp đỡ theo những cách khác nhau: ai đó qua âm nhạc, ai đó qua hội hoạ, ai đó qua thơ ca.
Và đó là chức năng của tôi ở đây: để tạo ra phật trường, công xã nơi mọi loại phương cách đều được dùng. Nhưng mục đích là một, mục đích là đơn giản, hướng tới một điểm. Tất cả các con đường đều dẫn bạn tới cùng một mục đích - tới bản thể bên trong riêng của bạn.
Harisharan, bạn đã tới đúng chỗ rồi. Tôi không phải là thầy dạy nhạc bởi vì tôi không dạy bạn kĩ thuật nhạc, nhưng tôi chắc chắn là thầy âm nhạc bên trong. Tôi đã nghe thấy nó và tôi có thể giúp bạn nghe thấy nó - không chỉ nghe nó mà còn là nó.
Và là nó chính là hiện hữu lần đầu tiên. Là nó tức là được tái sinh. Là nó tức là biết phúc lạc là gì và phúc lành là gì.

Câu hỏi thứ ba:
Thưa Thầy kính yêu,
Hai năm trước tôi là khách du lịch California. Sau rốt lần này thầy vẫn cảm thấy tôi với sự ngạc nhiên và kính nể. Tôi yêu thầy.
Deva Nartano, tôi không phải là con người nhất quán. Với người nhất quán bạn nhất định bị chán bởi vì người nhất quán cứ lặp lại cùng điều. Tôi không nhất quán, không tin cậy, không dự đoán được tới mức bạn chưa bao giờ biết điều tôi sẽ nói và điều tôi sẽ làm. Điều sẽ xảy ra trong công xã này ngày mai không ai biết cả - ngay cả tôi! Tôi sẽ chỉ biết khi tôi đã làm nó. Tôi chỉ biết khi tôi đã nói nó.
Do đó bạn có thể ở đây cả đời mình và ngạc nhiên và kính nể của bạn sẽ không biến mất; thực tế nó sẽ sâu sắc hơn, nó sẽ trở nên ngày một sâu lắng hơn.
Và tôi không truyền đạt thông tin cho bạn, bởi vì nó giết chết ngạc nhiên. Và ngạc nhiên là kho báu quí giá thế; không thông tin nào đáng giá như vậy.
Tôi không ở đây để giúp bạn học về bất kì cái gì; ngược lại, công việc của tôi là giúp bạn dỡ bỏ. Nếu bạn trở nên thông thái, một cách tự nhiên bất kì cái gì bạn biết đều không làm bạn ngạc nhiên về nó thêm nữa. Kính nể và ngạc nhiên của bạn biến mất, nó trở thành già cỗi. Bạn biết nó - làm sao bạn có thể vẫn cảm thấy ngạc nhiên về nó được? Bạn có thể cảm thấy ngạc nhiên chỉ nếu bạn vẫn còn trong trạng thái không biết.
Đó là điều tôi gọi là thiền: trạng thái của không biết. Tôi lau sạch bạn. Tôi không cho phép bất kì bụi nào tụ lên tấm gương của bạn. Tôi muốn bạn vẫn còn tươi tắn và trẻ trung. Khoảnh khắc bạn trở nên thông thái bạn sẽ mất ngạc nhiên. Khoảnh khắc bạn trở nên thông thái bạn đã mất tiếp xúc với tôi.
Chỗ này không dành cho các bác học và học giả. Chỗ này dành cho những người có phẩm chất và dũng cảm để vẫn còn dốt nát trước bí ẩn mênh mông của sự tồn tại.
Winslow bước vào quầy rượu và hỏi cốc đúp rượu uyt ki ngô. Bỗng nhiên anh ta nhìn lên và nhận ra rằng trông quầy, đeo tạp dề và tất cả đều là một con chó lớn.
"Có chuyện gì thế?" con chó hỏi. "Ông chưa bao giờ thấy chó đứng quầy trước đây sao?"
"Ồ, không phải thế," Winslow đáp. "Điều gì đã xảy ra cho ngựa? Nó đã bán cái ổ này cho mày sao?"
Đây là cách người thông thái vận hành - chẳng cái gì có thể làm cho người đó ngạc nhiên.
McCarthy bước vào tiệm rượu nơi dành cho người đứng quầy có một con chó và một con mèo.
Khi McCarthy gọi đồ uống, con chó đứng dậy, ngáp dài và nói, "Nào, xin chào, Joe," rồi bước ra.
"Ông có nghe thấy điều đó không?" McCarthy nói với người đứng quầy. "Con chó này nói đấy!"
"Đừng có là kẻ ngu," người đứng quầy nói, "chó không thể nói được." 
"Nhưng tôi nghe thấy nó."
"Ông nghĩ ông nghe thấy nó. Chó không thể nói được. Chỉ có anh chàng mèo khôn ngoan ở đằng kia - nó là kẻ nói bụng đấy."
Khoảnh khắc bạn bắt đầu cảm thấy rằng bạn biết cái gì đó, nhớ lấy, bạn đang đánh mất tiếp xúc của mình với sự tồn tại. Tri thức là rào chắn, rào chắn duy nhất ngăn cản bạn không giao cảm được với Thượng đế. Vẫn còn hồn nhiên đi, vẫn còn dốt nát đi. Cứ chết đi quá khứ và cứ chết đi mọi kinh nghiệm của bạn. Đừng thu thập chúng, đừng là người sưu tầm. Nhớ rằng mọi đêm trước khi bạn đi ngủ, được kết thúc với ngày đó, được kết thúc toàn bộ. Đi ngủ lại như đứa trẻ và đến sáng khi bạn thức dậy, lại thức dậy như đứa trẻ. Và bạn sẽ không bao giờ mất đôi mắt ngạc nhiên và trái tim có thể cảm thấy kính nể.
Và đây là điều tôi gọi là phẩm chất nền tảng của người tôn giáo: không phải là bạn biết giáo điều, không phải là bạn biết tín điều, mà là bạn không biết gì, hay bạn chỉ biết một điều - rằng bạn không biết gì. Là người ngu với cây, với sông, với núi còn tốt hơn là học giả, bởi vì khi học giả tới cây, cây đơn giản dừng mọi trao đổi, chúng đóng các cánh cửa của chúng lại. Khi học giả lại gần hoa, nó không là cùng bông hoa nữa; nó dừng toả hương thơm.
Nếu bạn đến như người ngu và bạn có thể nói "Xin chào!" với cây và bạn có thể nói "Khoẻ không?" cây cảm thấy hân hoan: "Đây là người xứng đáng nói chuyện, người mình có thể có đối thoại." Ngồi cùng cây, ôm lấy cây, hôn cây, cảm cây đi. Tất nhiên, mọi người sẽ nghĩ rằng bạn điên. Kệ cho họ nghĩ! Không thành vấn đề. Điều mọi người nghĩ về bạn là tuyệt đối không quan trọng; đừng chú ý gì tới điều đó. Nhưng làm bạn với cây đi, bởi vì chúng có bí mật sâu sắc hơn để tiết lộ ra. Làm bạn với tảng đá, cảm thấy hình thù của chúng, cái mát mẻ của chúng, trọng lượng của chúng, tuổi chúng. Giao cảm với tự nhiên và chẳng mấy chốc bạn sẽ ngạc nhiên rằng nếu bạn sẵn có cho tự nhiên, tự nhiên bắt đầu trở thành sẵn có cho bạn.
Và không chỉ bạn nói lời chào đâu - cây đáp ứng đấy. Nó gửi thông điệp của nó cho bạn một cách rõ ràng và lớn tiếng.
Bây giờ ngay cả các nhà khoa học cũng nhận biết về sự kiện là cây hành xử với những người khác nhau theo cách khác nhau. Khi tiều phu tới, cây run rẩy trong sợ hãi. Bây giờ có máy kiểu như máy đo nhịp rung động có thể phát hiện ra sự run rẩy; họ làm ra đồ thị về điều đang xảy ra trong bản thể bên trong của cây. Thấy tiều phu với chiếc cưa đang tới để chặt cây, cây run rẩy, cây sợ, cây giận dữ, cây đầy căm ghét, cây không thích người này. Nếu cây có thể chạy thì cây sẽ chạy xa khỏi người này. Nếu cây có thể tấn công người này cây sẽ tấn công, trong việc tự bảo vệ vô cùng. Nhưng bởi vì cây mọc rễ và nó không thể làm gì được, ít nhất nó có thể trở nên chết hoàn toàn.
Nhưng khi người làm vườn tới để tưới nước cho cây, có đồ thị khác trên máy đo nhịp rung động. Cây đang nhảy múa và đung đưa, nó cởi mở toàn bộ với người làm vườn cứ dường như nó sẵn sàng ôm choàng người đó, hôn người đó. Nếu cây có thể làm tình với người làm vườn thì cây sẽ làm điều đó. Nó đầy tình yêu. Hương thơm của hoa nhiều hơn khi người làm vườn ở gần nó.
Bây giờ đây là những sự kiện khoa học - mặc dầu có những câu chuyện huyền thoại về Phật rằng cây sẽ trở nên xanh hơn khi ông ấy ngồi dưới chúng và thiền. Điều đó là có thể - bây giờ điều đó có thể được nói với thẩm quyền khoa học, điều đó có thể là có khả năng. Vị Phật ngồi dưới cây, cây còn có thể có hạnh phúc nào hơn nữa? Và cái cây mà Phật đã trở nên chứng ngộ dưới nó phải đã cảm thấy cực kì vui vẻ. 
Bây giờ các nhà khoa học nói rằng cái cây Phật đã chứng ngộ khi ngồi dưới nó là cây thông minh nhất trong tất cả các cây: cây bạn già. Nó có cùng hoá chất theo tỉ lệ lớn nhất làm cho con người có khả năng có tâm trí. Không cây nào khác có phẩm chất đó của hoá chất đặc biệt đó. Phật phải đã chọn cây đó. Và cây này đã được gìn giữ, nó vẫn ở đó. Nó có phẩm chất khác, nhưng phẩm chất có thể được cảm thấy chỉ bởi những người hồn nhiên.
Và cùng điều đó là đúng với toàn thể sự tồn tại: nó đầy Thượng đế, quá đầy, tràn ngập với Thượng đế. Tất cả những điều bạn cần là trái tim hồn nhiên để đón nhận nó. Bạn không cởi mở, bạn đóng.
Toàn thể thông điệp của tôi cho bạn là: vận hành từ trạng thái không biết và bạn sẽ biết chân lí - không qua tri thức mà qua hồn nhiên.
Nartano, tôi sung sướng là bạn nói, "Hai năm trước tôi đã là du khách California. Sau rốt lần này thầy vẫn cảm tôi bằng ngạc nhiên và kính nể. Tôi yêu thầy."
Điều đó thực sự là khó cho du khách California bởi vì California khờ dại tới mức mọi loại kẻ ngu đã tụ tập về đó - Muktananda ở Palm Beach... đủ mọi loại người ngu từ khắp trên thế giới. Họ bị hấp dẫn tới California cứ dường như California có từ lực. Và bất kì kẻ ngu nào cũng có thể tụ tập đệ tử ở đó. Mọi điều bạn phải biết là cái vô nghĩa bí truyền nào đó. Bạn nói về bẩy luân xa và bẩy bình diện và bạn nói về kundalini và xà năng và bạn nói về siddhis, năng lượng tâm linh và du hành thể vía, và bạn sẽ thấy mọi người tới với bạn - những người thông minh, người thông minh hơn nhiều so với những Muktananda này. Thực tế, đó là phép màu!
Tôi đã gặp Muktananda. Một lần tôi đi qua bên cạnh đạo tràng của ông ấy và ông ấy mời tôi vào, cho nên chỉ trong vài phút tôi đã tới đó. Tôi đã bắt gặp đủ loại người ngu - ông ấy ở trên đỉnh tất cả họ! Nhưng ở California ông ấy có số người ủng hộ lớn. Và ông ấy làm gì ở đó? - thu xếp các cuộc hôn nhân Hindu! Bây giờ, bất kì loại vô nghĩa nào - cứ dường như hôn nhân Hindu là cái gì đó tâm linh. Nó là điều ngớ ngẩn nhất trên thế giới, nhưng mọi người sẵn sàng làm bất kì cái gì kì dị.
Điều đó là khó cho du khách California, nhưng bạn đã làm điều đó. Điều đó thực sự đáng khen. Tôi ca ngợi nó, bởi vì ở với tôi người ta cần can đảm. Người ta cần sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ chuyện phiếm. Và người California đang mang nhiều chuyện phiếm thế bởi vì họ đi từ cái gọi là guru này sang guru khác và thu thập nó từ mọi nơi. Lạt ma Tây Tạng có đó và sư Hindu có đó và guru thiền Nhật Bản có đó và cái gọi là người Sufi có đó...
Thực tế, thầy thực không bao giờ đi bất kì đâu. Đệ tử phải tìm và kiếm, đệ tử phải tới thầy thực. Người khát phải tới giếng; giếng không chạy theo người khát.
Nếu hai năm còn chưa phá huỷ được bạn và hồn nhiên của bạn, điều đó nghĩa là bây giờ không cái gì sẽ phá huỷ được nó. Cho dù bạn không ở đây bạn đã nếm trải cái đẹp của im lặng, bạn đã nếm trải cái đẹp, niềm vui của việc là hồn nhiên. Dù bạn ở bất kì chỗ nào bạn sẽ không bao giờ cho phép bất kì ai quấy rối hồn nhiên của bạn, phá huỷ cái đẹp của bạn.
Tỉnh táo đi. Nếu bạn có thể đơn giản sống cuộc sống bình thường với niềm vui, nếu bạn có thể thưởng thức những điều bình thường của cuộc sống, thế thì không cái gì được cần cả. Tôn giáo không phải là cái gì đó ngoại lai, nó không phải là cái gì đó siêu nhiên. Nó là chính kinh nghiệm bình thường của việc là im lặng và hồn nhiên, của việc đầy ngạc nhiên và kính nể.

Câu hỏi thứ tư:
Thưa Thầy kính yêu, Nghĩa của chín chắn là gì?
Prem Lalit, chín chắn có cùng nghĩa như hồn nhiên, chỉ với một khác biệt: nó là hồn nhiên được giành lại, nó là hồn nhiên được lấy lại. Mọi đứa trẻ được sinh ra hồn nhiên, nhưng mọi xã hội làm biến chất nó. Mọi xã hội, mãi cho tới giờ, đã từng là ảnh hưởng biến chất lên mọi đứa trẻ. Mọi văn hoá đã phụ thuộc vào việc khai thác hồn nhiên của trẻ em, vào việc khai thác đứa trẻ, vào việc làm cho nó thành nô lệ, vào việc ước định nó vì mục đích riêng của họ, vì cái đích riêng của họ - chính trị, xã hội, ý thức hệ. Toàn thể nỗ lực của họ đã là làm sao tuyển lựa trẻ em như nô lệ vì mục đích gì đó. Những mục đích đó được quyết định bởi những quyền lợi được đầu tư. Các tu sĩ và chính khách đã trong cùng âm mưu sâu sắc - họ cả hai đều đã cùng nhau hành động.
Khoảnh khắc đứa trẻ bắt đầu trở thành một phần của xã hội nó bắt đầu đánh mất cái gì đó có giá trị mênh mông; nó bắt đầu đánh mất tiếp xúc với Thượng đế. Nó trở thành ngày một treo trong đầu. Nó quên tất cả về trái tim. Và trái tim là cây cầu đưa tới bản thể; không có trái tim bạn không thể đạt tới bản thể riêng của mình, điều đó là không thể được. Từ cái đầu không có cách nào đi thẳng vào bản thể; bạn phải đi qua trái tim. Và mọi xã hội đều có tính phá huỷ trái tim; chúng chống lại tình yêu, chúng chống lại tình cảm. Chúng kết án tình cảm là đa cảm. Chúng kết án tất cả những người yêu trong nhiều thời đại bởi một lẽ đơn giản là tình yêu không phải của cái đầu, nó là của trái tim. Và người có khả năng yêu chẳng chóng thì chầy đi tới khám phá ra bản thể mình. Và một khi người ta khám phá ra bản thể mình, người đó tự do với mọi cấu trúc, mọi hình mẫu. Người đó tự do với mọi tù túng. Người đó là tự do thuần khiết.
Mọi đứa trẻ được sinh ra đều hồn nhiên, nhưng mọi đứa trẻ đều được xã hội làm thành thông thái. Do đó trường học, cao đẳng, đại học tồn tại; chức năng của chúng là phá huỷ bạn, làm biến chất bạn.
Chín chắn nghĩa là thu lại hồn nhiên đã bị mất của bạn lần nữa, giành lại thiên đường của bạn, lại trở thành trẻ thơ. Tất nhiên nó có khác biệt, bởi vì đứa trẻ bình thường nhất định bị làm biến chất, nhưng khi bạn giành lại thời thơ ấu của mình bạn trở thành không thể bị biến chất được. Không ai có thể làm biến chất bạn, bạn trở nên đủ thông minh. Bây giờ bạn biết điều xã hội đã làm cho bạn và bạn tỉnh táo và nhận biết, và bạn sẽ không cho phép điều đó xảy ra lần nữa.
Trưởng thành là tái sinh, sinh thành tâm linh. Bạn được sinh ra mới mẻ, bạn lại là đứa trẻ. Với đôi mắt tươi tắn bạn bắt đầu nhìn vào sự tồn tại. Với tình yêu trong tim bạn tiếp cận tới cuộc sống. Với im lặng và hồn nhiên bạn thấm vào cốt lõi bên trong nhất của riêng mình. Bạn không còn chỉ là cái đầu. Bây giờ bạn dùng cái đầu, nhưng nó là kẻ phục vụ bạn. Trước hết bạn trở thành trái tim, và thế rồi bạn siêu việt lên trên ngay cả trái tim...
Đi ra ngoài ý nghĩ và tình cảm và trở thành hiện hữu thuần khiết là chín chắn. Chín chắn là việc nở hoa tối thượng của thiền. 
Jesus nói: Chừng nào các ông còn chưa được sinh ra lần nữa các ông sẽ không vào vương quốc Thượng đế của ta.
Ông ấy đúng, bạn phải được sinh ra lần nữa. Toàn thể quá trình của tính chất sannyas là quá trình tái sinh.
Một lần Jesus đang đứng ở bãi chợ và ai đó hỏi, "Ai xứng đáng vào vương quốc Thượng đế của ông?"
Jesus nhìn quanh. Có một giáo sĩ và giáo sĩ này phải đã tiến lên một chút ít, cứ tưởng rằng mình sẽ được chọn - nhưng ông ta đã không được chọn. Đã có người đức hạnh nhất của thị trấn - nhà đạo đức, người khắt khe đạo đức. Ông ấy tiến lên chút ít với hi vọng rằng mình sẽ được chọn, nhưng ông ấy không được chọn.
Jesus nhìn quanh. Thế rồi ông ấy thấy một đứa nhỏ không mong đợi gì được chọn, chả chuyển động gì, cho dù là một li. Không có ý tưởng nào, không có vấn đề rằng nó sẽ được chọn. Nó chỉ đang tận hưởng toàn thể khung cảnh - đám đông và Jesus và mọi người nói, và nó nghe.
Jesus gọi đứa trẻ, ông ấy bế đứa trẻ trong tay và ông ấy nói với đám đông, "Những người giống như đứa trẻ nhỏ này là người duy nhất xứng đáng vào vương quốc Thượng đế của ta."
Nhưng nhớ lấy, ông ấy nói, "Những người giống như đứa trẻ nhỏ này..." Ông ấy đã không nói, "Những người là trẻ nhỏ." Có khác biệt lớn lao giữa hai người này. Ông ấy không nói, "Đứa trẻ này sẽ vào vương quốc Thượng đế của ta," bởi vì mọi đứa trẻ nhất định bị làm biến chất, nó phải đi lạc lối. Mọi Adam và mọi Eve nhất định bị đuổi khỏi vườn Địa đàng, họ phải đi lạc lối. Đó là cách duy nhất để giành lại thời thơ ấu thực: trước hết bạn phải đánh mất nó. Điều đó là rất kì lạ, nhưng đó là cách cuộc sống vậy. Nó rất ngược đời, nhưng cuộc sống là ngược đời. Để biết cái đẹp thực của thời thơ ấu của bạn, trước hết bạn phải đánh mất nó; bằng không bạn sẽ không bao giờ biết nó.
Cá không bao giờ biết đại dương ở đâu - chừng nào bạn chưa kéo nó ra khỏi đại dương và ném nó lên cát nóng bỏng dưới mặt trời; thế thì nó biết đại dương ở đâu. Bây giờ nó khao khát đại dương, nó làm mọi nỗ lực để trở lại đại dương, nó nhảy vào trong đại dương. Đó là cùng con cá ấy và vậy mà đó lại không là cùng con cá ấy. Đó là cùng đại dương vậy mà lại không là cùng đại dương, bởi vì cá đã học được bài học mới. Bây giờ nó nhận biết, bây giờ nó biết, "Đây là đại dương và đây là cuộc đời mình. Không có nó mình không còn nữa - mình là một phần của nó."
Mọi đứa trẻ đều phải đánh mất hồn nhiên của nó và giành lại hồn nhiên. Việc mất chỉ là một nửa của quá trình. Nhiều người đã đánh mất hồn nhiên, nhưng rất ít người đã giành lại được nó. Điều đó là không may, rất không may. Mọi người đều đánh mất nó, nhưng chỉ thỉnh thoảng một Phật, một Zarathustra, một Krishna, một Jesus mới giành lại nó.
Jesus không là ai khác mà là Adam về tới nhà. Magdalene không là ai khác mà là Eve về tới nhà. Họ đã ra khỏi biển và họ đã thấy khổ sở và họ đã thấy cái ngu xuẩn. Họ đã thấy rằng ra khỏi đại dương là không phúc lạc.
Khoảnh khắc bạn trở nên nhận biết rằng là một phần của bất kì xã hội nào, bất kì tôn giáo nào, bất kì văn hoá nào cũng đều vẫn là khổ, vẫn là tù nhân, chính ngày đó bạn bắt đầu vứt bỏ xiềng xích của mình. Chín chắn đang tới. Bạn đang giành lại hồn nhiên của mình lần nữa. 
Nhưng mọi đứa trẻ không phải là thánh nhân. Tất nhiên mọi thánh nhân - thánh thực - đều là đứa trẻ. Đứa trẻ có cùng phẩm chất, nhưng nó vô nhận biết về nó. Và phỏng có ích gì mà có cái gì đó nếu bạn không nhận biết về nó? Bạn có thể có kho báu lớn và bạn không nhận biết về nó; thế thì dường như là bạn không có nó. Có nó hay không có nó chẳng khác biệt gì.
Một người rất giầu bị phân vân lắm bởi vì cả đời người đó đã cố gắng để giầu và giầu và giầu nữa, và cuối cùng người đó đã thành công. Người đó trở nên giầu, người đó trở thành người giầu nhất thế giới, nhưng không có phúc lạc. Và người đó cứ tưởng rằng một khi bạn trở nên giầu, phúc lạc được đạt tới. Người đó rất thất vọng. Đó là định mệnh của mọi người thành công. Người đó bắt đầu đi quanh tìm bất kì người trí huệ nào có thể giúp cho mình đạt tới phúc lạc.
Ai đó gợi ý một bậc thầy Sufi. Người đó đi tới thầy Sufi trên một con ngựa đẹp. Người đó mang cái túi lớn đầy kim cương, có thể là những viên đá quí nhất thế gian, và người đó nói với thầy, "Tôi có mọi kim cương này, nhưng không có một giọt phúc lạc. Làm sao tôi thu được phúc lạc? Thầy có thể giúp tôi được không?"
Thầy nhảy lên - người giầu không thể nào tin được vào mắt mình - thầy vồ lấy cái túi và chạy mất. Người giầu đuổi theo vừa khóc vừa kêu toáng lên, "Tôi bị cướp! Tôi bị lừa! Nó không phải là thầy, nó là kẻ cắp - bắt lấy nó!"
Nhưng trong làng đó thầy đã rất quen thuộc mọi đường xá ngõ ngách, mọi phố, cho nên thầy chạy lắt léo với người giầu này. Và người giầu này chưa bao giờ đuổi theo bất kì ai; điều đó là khó. Một đám đông bắt đầu theo sau. Họ biết bậc thầy Sufi này, rằng cách thức của ông ấy rất kì lạ.
Cuối cùng họ quay lại vẫn cái cây đó, nơi thầy đã từng ngồi và người giầu đã tìm thấy thầy. Thầy lại ngồi dưới gốc cây với cái túi. Người giầu tới đó, thầy đưa túi cho ông ta, và người giầu ôm chặt cái túi sát tim mình và nói, "Tôi phúc lạc quá. Tôi hạnh phúc rằng tôi đã tìm thấy kho báu bị mất của mình!"
Còn thầy nói, "Ông đã hưởng được chút ít phúc lạc chưa? Chừng nào ông chưa đánh mất nó ông không thể hưởng được nó. Ta đã làm cho ông hưởng nó. Đây là cách hưởng phúc lạc - làm mất cái gì đó."
Nếu bạn có thể làm mất bản ngã của mình bạn sẽ thu lại được bản thân mình - điều Phật gọi là vô ngã. Ông ấy gọi nó là vô ngã bởi lí do đơn giản là nó không phải là cái ngã cũ của bạn thêm nữa. Nó không có cái bóng của bản ngã chút nào; do đó ông ấy gọi nó là vô ngã. Làm mất bản ngã và giành lại cái ta hay vô ngã, và bỗng nhiên bạn chín chắn. Làm mất tâm trí và thu lại tâm thức và bạn chín chắn. Chết đi quá khứ và được sinh ra cho hiện tại và bạn chín chắn.
Chín chắn là đang sống trong hiện tại, tỉnh táo và nhận biết đầy đủ về tất cả cái đẹp và huy hoàng của sự tồn tại.

Câu hỏi thứ năm:
Thưa Thầy kính yêu,
Thầy gọi phụ nữ Mĩ là gì?
Vivek, họ cũng là các quí bà, nhưng không theo nghĩa người Anh. Tiếng Anh của người Anh chỉ có một nghĩa của 'quí bà'; tiếng Anh của người Mĩ có nghĩa khác. Quí bà là người dễ dãi phóng túng - nhưng đó là nghĩa Mĩ!
Người Mĩ phụ trách treo cổ tù nhân về nhà.
"Thật khủng khiếp, cưng này," anh ta nói với vợ. "Anh sẽ đổi nghề thôi."
"Sao vậy?" người vợ hỏi.
"Anh chán nhìn người treo cổ!"
"Em cũng thế," người vợ nói. "Đó là lí do tại sao em sẽ li dị anh."
Người Mĩ là người sống động nhất trên trái đất ngày nay. Người đó là người sống động nhất bởi lẽ đơn giản là "người Mĩ" không phải là một nòi giống, nó là việc trộn lẫn - trộn lẫn mọi giống nòi. Nó là chỗ gặp gỡ - chỗ gặp gỡ của mọi nước. Mĩ đã trở thành nước giầu nhất bởi lẽ đơn giản là việc lai giống đem tới cái tốt nhất trong mọi đứa trẻ. Các giống nòi khác là những ao nhỏ sinh sản trong bản thân họ; cứ dường như bạn sinh sản trong gia đình riêng của mình. Giống nòi càng nhỏ, chuẩn thông minh của nó càng trở nên thấp hơn. Đó là lí do tại sao người ta cấm anh em trai lấy chị em gái của họ - bởi lẽ đơn giản là đứa con sẽ ngu ngơ, nó sẽ không có vị mặn nào. Nó sẽ không thực là người, nó sẽ giống chuối hay cà chua hơn! Nó sẽ không có thông minh nào.
Thông minh tới qua việc lai giống. Và Mĩ là nước may mắn nhất theo cách đó, bởi vì toàn bộ lịch sử của nó mới chỉ được ba trăm năm và tất cả thế giới đã gặp gỡ ở đó. Nó là tương lai của thế giới; đó là cách toàn thế giới sẽ vậy. Tất cả các nước khác nên học cái gì đó; lai giống nên trở thành điều thông thường. Cưới ai đó xa bạn nhất có thể được. Nhưng mọi người đang theo cách đối lập. Họ tìm thấy ai đó ở hàng xóm, ai đó cùng tôn giáo, cùng giống nòi, cùng mầu da. Điều đó phá huỷ nhân loại.
Bây giờ, bạn có thể hỏi bất kì người lai giống vật nào - họ đã nâng phẩm chất của mọi loại con vật. Hỏi những người đang làm việc nâng chất lượng quả và rau mà xem; họ đã nâng phẩm chất của quả và rau bởi một lí do đơn giản là họ đã dùng lai giống. Nhưng về con người chúng ta rất vô khoa học và rất mê tín.
Ở Mĩ tất cả các mê tín này đã bị phá vỡ. Chúng phải vậy bởi vì đó là nước mới và toàn thế giới dồn về đó. Mọi người từ mọi nước, từ Tây Ban Nha, từ Bồ Đào Nha, từ Italy, từ Pháp, từ Hà Lan, từ Ba lan, từ Anh... từ mọi nơi mọi người tụ tập cùng nhau ở đó. Một loại con người mới đã được sinh ra, thông minh hơn nhiều, mạnh khoẻ hơn nhiều, sống lâu hơn, có năng lực vô cùng cho phiêu lưu, có dũng cảm. Và nó đã tạo ra nước giầu có nhất trên thế giới.
Một người Ấn Độ, một người Anh và một người Mĩ bước đi trong nghĩa địa. "Khi ông chết, ông muốn được nằm cạnh ai?" người Mĩ hỏi các bạn mình.
"Mahatma Gandhi," người Ấn Độ nói. "Winston Churchill," người Anh nói.
"Này," người Mĩ nói, "Tôi muốn được nằm cạnh Raquel Welch."
"Đợi đã," người Ấn Độ nói, "cô ấy đã chết đâu!"
"Tôi biết," người Mĩ nói. "Nhưng tôi cũng đã chết đâu!" 
Ngay cả trẻ nhỏ ở Mĩ cũng biểu lộ sáng suốt lớn lao, thông minh, còn hơn ở bất kì đâu khác.
Jimmy quyết định đó là lúc dạy cho con trai trẻ tuổi của mình cái gì đó về bóng chày.
"Bob," anh ta nói, "bây giờ con sắp là một thanh niên rồi và bố nghĩ con nên coi cuộc sống nghiêm chỉnh hơn. Nghĩ xem nếu con bỗng nhiên chết, con sẽ muốn ở đâu?"
"Con sẽ muốn ở đây," đứa trẻ đáp. "Vấn đề là, bố sẽ ở đâu?"

Câu hỏi cuối cùng:
Thưa Thầy kính yêu,
Vậy đây không phải là nhà dở hơi mà tôi cứ tưởng nó là vậy - nó là vườn thú! Hôm nay nhện, rết, chuột, mèo (không nói tới khỉ trên mái nhà), hôm qua lợn và bò, và trước đó là cá, ếch, công chúa... Thầy có phải là Noah không?
Premananda, bạn đã loạng choạng vớ phải chân lí đấy. Tôi là Noah và đây là chiếc thuyền của Noah*!
Bạn nói, "Vậy đây không phải là nhà dở hơi mà tôi cứ tưởng nó là vậy."
Bạn sai rồi. Nó là nhà dở hơi đấy, nhưng bây giờ bản thân bạn đã trở thành dở hơi rồi! Đó là lí do tại sao bạn không thể thấy được rằng nó nhà dở hơi. Không người dở hơi nào sẽ thấy nó là nhà dở hơi cả. Tất nhiên, nó là vườn bách thú nữa. Nó là nhiều thứ...
Và bạn nói, "Hôm nay nhện, rết, chuột, mèo (không nói tới khỉ trên mái nhà)..."
Ở đó nữa bạn cũng sai. Chúng không phải là khỉ đâu... chúng là du khách Mĩ trên đường tới Goa!
Và bạn đã nhắc tới nhện, rết, chuột, mèo, khỉ, lợn, bò, cá, ếch, công chúa... bạn đã quên mất vịt, cho nên tôi sẽ kể cho bạn một chuyện cười về vịt; bằng không nhiều vịt áo da cam sẽ giận bạn. Không ai ở đây muốn bị quên. Tôi được nhắc nhở mọi ngày. Người Australia mọi ngày đều viết, "Thầy quên chúng tôi rồi à?" Người Na Uy, người Thuỵ Điển, người Thuỵ Sĩ, họ tất cả đều viết thư, "Thưa Thầy kính yêu, khi nào tới lượt chúng tôi?"
Khi người cha chết, ba anh em được kế thừa mỗi người một con vịt. Họ quyết định bán vịt và xem ai có thể kiếm được nhiều tiền nhất.
Anh thứ nhất bán được năm đô la. Anh thứ hai bán được mười đô la.
Anh thứ ba đang đi trên con đường quê thì gặp một cô gái trẻ xinh.
"Anh cho em con vịt này nếu em làm tình với anh."
"Được rồi," cô gái nói.
Khi họ làm xong, cô gái hài lòng tới mức cô ấy nói, "Em trả lại anh con vịt đấy nếu anh làm tình với em lần nữa."
"Được rồi," anh thứ ba nói.
Lại bước đi trên đường, con vịt thoát khỏi cánh tay anh ta và chạy vào đường có chiếc xe đang tới. Chiếc xe cán phải con vịt. Tài xế đồng ý trả mười lăm đô la vì con vịt chết.
Khi cả ba anh em tụ tập lại người anh thứ nhất nói, "Anh bán con vịt được năm đô la."
Người thứ hai nói, "Em kiếm được mười đô cho con vịt của em."
Thế rồi họ cả hai quay sang anh thứ ba và nói, "Em kiếm được gì với con vịt của em?"
Anh thứ ba đáp, "Em được một đéo vì con vịt, một con vịt vì đéo, và mười lăm đô la cho con vịt bị hư hại."
Đủ cho hôm nay.
* Thuyền Noah là con thuyền được nhắc đến trong Kinh Thánh do Noah đóng (thường gọi là Ark) để tránh qua cơn đại hồng thuỷ.